Món quà sinh nhật của cô giáo Ngữ văn Nghệ An khiến 39 học sinh lặng người

Cô không có dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan như trong bài văn tôi viết năm lớp 4, nhưng cô đã tỏa nắng để thanh xuân của chúng tôi trở nên sáng tươi rực rỡ biết bao nhiêu.


Lời tòa soạn:


Có những câu chuyện về thầy cô bình lặng nhưng để lại nhiều bài học giản dị, ý nghĩa. Nhân dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, VietNamNet trân trọng giới thiệu đến bạn đọc diễn đàn “Chuyện giản dị về người thầy” - để chia sẻ những kỷ niệm sâu sắc, những trải nghiệm không thể nào quên với những 'người lái đò'.


Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Thị Hà thật sự không có gì đặc biệt. Cô không có dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan như trong bài văn tôi viết năm lớp 4. Cô như lọt thỏm giữa lũ học trò bởi vóc người bé nhỏ, tiếng nói chìm đi trong dàn đồng ca của hơn bốn chục cái miệng ồn ào. Lời giảng của cô cũng không bay bổng mượt mà như tôi từng kì vọng về cô giáo Ngữ văn của mình.


Thế mà, sau một năm học, cô đã chiếm trọn trái tim tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi: Tình yêu ấy đã được khơi nguồn từ lúc nào?


Cô giáo Nguyễn Thị Hà và học trò lớp 12B1, trường THPT Quỳnh Lưu 4, Nghệ An).

Có thể là từ buổi sinh nhật đặc biệt của cô vào tháng mười năm ngoái. Chúng tôi đã bí mật tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật cô. Khi cánh cửa mở ra, cả lớp hát vang lời chúc mừng sinh nhật. Cô ngạc nhiên rồi quay người lau vội giọt nước mắt. Cô nói lời cảm ơn chúng tôi.


Và rồi, thật bất ngờ, cô nói sẽ tặng cho mỗi người một món quà. Cô mở cặp, lấy một tập giấy và phát cho chúng tôi mỗi đứa một tờ. Đó là một bức thư. Dòng chữ đầu tiên thật thân thương: "Con gái của mẹ".


Chẳng mấy chốc, cả lớp trầm lắng lại. Từng câu chữ trong bức thư của nhà văn Mèo Xù gửi cho con gái thật cuốn hút. Lần đầu tiên trong đời tôi được đọc một bài viết gần gũi, chân thực mà sâu sắc như thế. Mượn bức thư của Mèo Xù, cô muốn nhắn nhủ chúng tôi hãy làm chủ cuộc đời mình. Cô còn kể câu chuyện buồn về những nữ sinh vì yêu, có thai và bỏ học, những cô gái phải sống tầm gửi trong nhà chồng. Cô mong chúng tôi hãy trân trọng bản thân và không ngừng nâng cao giá trị bằng học vấn, sức khỏe, bằng tâm hồn nhân hậu, bằng khát khao khẳng định mình.


Tôi nhận ra một điều thú vị, thay vì chờ đợi bất ngờ từ người khác trong sinh nhật mình, cô đã chủ động tặng quà cho từng bạn. Món quà khiến cả người tặng lẫn người trao đều hạnh phúc. Hẳn là 39 bạn nữ và 3 bạn nam trong lớp đã cảm nhận được sức nặng của món quà này. Cho dù mỗi người có một hoàn cảnh, tính cách và dự định tương lai riêng, điểm chung chúng tôi hướng đến chính là sống trọn vẹn cuộc đời mình.


Với một học sinh mới bước vào cổng trường cấp 3 ngây thơ, non nớt như tôi, thông điệp trong ngày sinh nhật của cô đã giúp tôi hiểu sâu hơn về con người và cuộc sống. Đó chính là món quà về giá trị sống ý nghĩa và thiết thực giúp tôi và các thành viên khác tự nhìn lại mình và cố gắng hoàn thiện từng ngày. Tôi đã yêu cô từ khoảnh khắc ấy.


Tình yêu ấy lớn lên như thế nào?


Tháng 11, lớp tôi chuẩn bị một tiết mục văn nghệ ngày 20/11 hoành tráng, huy động gần như cả lớp tham gia. Cô chọn tôi vào vai cô học trò cầm bó hoa dại lên tặng thầy. Vốn nhút nhát, tôi xin cô chọn bạn khác vì sợ mình diễn không tốt. Cô mỉm cười, ra hiệu “cố lên”. Cô còn giải thích tiết mục chúng tôi sẽ diễn kể lại câu chuyện của chính cô ở mái trường này. Tôi sẽ hóa thân thành cô học trò nhỏ của hai mươi năm trước, chính là cô giáo của tôi bây giờ.


Tác giả Nguyễn Thị Hồng Lam (áo nâu thứ 3 từ phải sang trái), lớp 12B1, trường THPT Quỳnh Lưu 4, Nghệ An, trong tiết mục văn nghệ của lớp.

Ngày thi văn nghệ đến, tay cầm bó hoa dại hái bên đường làm đạo cụ, lòng tôi hồi hộp biết bao. Khi tràng pháo tay của khán giả vang lên rộn rã, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật là tuyệt khi tôi vượt ra khỏi giới hạn tự đặt cho mình. Tôi đã chiến thắng nỗi sợ hãi đám đông và sợ những lời người ta nói về mình.


Cô nhìn về phía chúng tôi, mỉm cười thật rạng rỡ. Một ngày sau, chúng tôi vui sướng khi biết tiết mục của lớp đạt giải nhì và được chọn biểu diễn trong lễ mít tinh 20/11. Tôi thấy tình yêu dành cho cô trong mình đang ngày một lớn.


Trong cuộc thi khoa học kĩ thuật cấp trường, cô động viên lớp tìm tòi suy nghĩ và chọn đề tài và nói cuộc thi này sẽ giúp chúng tôi học nhiều kĩ năng mới.


Sau vòng loại, lớp 10B1 chúng tôi có 12 đề tài lọt vào vòng trong, chiếm số lượng áp đảo trong mảng đề tài về khoa học hành vi. 12h đêm, cô trò còn nhắn tin để sửa từng câu hỏi khảo sát, xử lí số liệu, chỉnh biểu đồ... Suốt nửa tháng, cô trò say sưa với nghiên cứu khoa học. Cảm giác lần đầu tiên đối diện với ban giám khảo và trình bày sản phẩm của mình thật sự đặc biệt, tôi vừa hãnh diện vừa lo lắng. Cuối cùng, lớp tôi đạt giải nhất tập thể với 8 dự án đạt giải cấp trường. Tôi nhận ra mình và các bạn đã trưởng thành hơn rất nhiều.


Rồi dự án “Xuân yêu thương”, chương trình làm phim “Bông hoa nở muộn”, dự án "Tết này con đã lớn khôn", “Góc nhỏ tiếp bước tương lai”… đã gắn kết tất cả chúng tôi. Hơn lúc nào hết, chúng tôi nhận ra mình tràn đầy năng lượng và có thể chinh phục tất cả các mục tiêu. Nhờ tình yêu của cô, chúng tôi tự tin, lạc quan, biết quan tâm đến người khác… Đặc biệt hơn, cô đã giúp tôi nhận ra niềm yêu thiết tha với nghề giáo trong mình. Tôi khao khát được trở thành cô giáo để mỗi ngày đến lớp sẽ gieo thêm thật nhiều hạt giống yêu thương.


Con đường phía trước còn rất dài với bao điều bí ẩn. Nhưng với tôi và tất cả thành viên của 12B1, chúng tôi đã tìm thấy điểm tựa tâm hồn mình ở mái trường này. Cô giáo Nguyễn Thị Hà đã tỏa nắng để thanh xuân của chúng tôi trở nên sáng tươi rực rỡ biết bao nhiêu. Xin cảm ơn cô vì tất cả!


Nguyễn Thị Hồng Lam
(Học sinh lớp 12B1, Trường THPT Quỳnh Lưu 4, Nghệ An)









Mon qua sinh nhat cua co giao Ngu van Nghe An khien 39 hoc sinh lang nguoi


Co khong co dang nguoi thanh manh, mai toc den dai, khuon mat trai xoan nhu trong bai van toi viet nam lop 4, nhung co da toa nang de thanh xuan cua chung toi tro nen sang tuoi ruc ro biet bao nhieu.

Món quà sinh nhật của cô giáo Ngữ văn Nghệ An khiến 39 học sinh lặng người

Cô không có dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan như trong bài văn tôi viết năm lớp 4, nhưng cô đã tỏa nắng để thanh xuân của chúng tôi trở nên sáng tươi rực rỡ biết bao nhiêu.
Giới thiệu cho bạn bè
  • gplus
  • pinterest

Các bài liên quan

Bình luận

Đăng bình luận

Đánh giá