Vương Tử Ỷ sinh năm 1974 trong gia đình nông dân nghèo ở Trùng Khánh, có anh cả bị kết án tử hình vì cố ý gây thương tích dẫn đến chết người.
Năm 1990, ở tuổi 16, Tử Ỷ vừa tốt nghiệp trung học liền đến Trùng Khánh tìm việc, muốn thoát khỏi cuộc sống khốn khó ở quê. Với ngoại hình ưa nhìn và khéo ăn nói, cô ta tích lũy được một khoản tiền kha khá sau bốn năm làm đủ loại việc.
Đường làm giàu 'ma quỷ'
Thời điểm đó, mức sống của người dân đã dần được nâng cao, không chỉ quan tâm đến "ăn no mặc ấm" mà còn muốn hưởng thụ cuộc sống. Nhìn thấy các tiệm chăm sóc sắc đẹp, làm tóc mọc lên khắp phố lớn ngõ nhỏ, Tử Ỷ cho rằng đây là cơ hội kinh doanh, lập tức đưa em gái tên Vương Uyển Ninh đến Trùng Khánh cùng mở "Thẩm mỹ viện Nguyệt Hinh".
Tuy nhiên, cửa tiệm của chị em Tử Ỷ đối mặt nguy cơ đóng cửa ngay sau khi khai trương do thị trường dần bão hòa. Sau khi cố cải thiện kinh doanh vô ích, Tử Ỷ tìm các tiền bối trong nghề để học hỏi kinh nghiệm. Cô ta nghe ngóng được rằng những tiệm thẩm mỹ làm ăn phát đạt không chỉ chăm sóc sắc đẹp mà còn kinh doanh "nghề phụ" và phải dựa vào đó mới kiếm được bộn tiền.
Tử Ỷ sắp xếp các cô gái phục vụ, dựa vào nhan sắc của chính hai chị em để lôi kéo khách hàng. Nhưng thiếu nguồn khách ổn định, cửa tiệm vẫn phải gồng lỗ suốt hai năm.
Năm 1996, Tử Ỷ gặp được vợ chồng Đào Minh Cổ và Chung Quang Ngọc. Cổ là gã trai bao có quan hệ rộng, còn Ngọc là gái mại dâm có nhiều chị em trong nghề và nắm rõ các quy tắc ngầm. Hai người tìm đến Tử Ỷ, hứa hẹn nếu để quản lý tiệm thẩm mỹ chắc chắn sẽ đổi đời, nhưng yêu cầu được chia lợi nhuận. Cô ta đồng ý.
Nhờ Ngọc dẫn mối gái mại dâm, hoạt động kinh doanh dần khởi sắc. Nhưng Cổ cho rằng, muốn làm nghề này lâu dài và thành công thì phải có "đội ngũ" ổn định. Chúng dùng thủ đoạn tiếp tục lôi kéo gái mại dâm đường phố, đồng thời đi đến các vùng nông thôn để dụ dỗ với chiêu bài "việc nhẹ lương cao", và tuyển dụng các cô gái mới tốt nghiệp, thiếu kinh nghiệm xã hội.
Chúng quản lý tất cả người được tuyển đến theo kiểu "trại tập trung", cùng sinh hoạt trong một phòng. Để kiểm soát các cô gái, họ tịch thu chứng minh thư, điện thoại di động và cả tiền bạc với lý do khám sức khỏe, chụp ảnh khỏa thân để uy hiếp. Người phản kháng sẽ bị lôi vào phòng tối để trừng phạt đến khi nghe lời, cho các cô gái khác cùng xem để răn đe.
Nhờ những chiêu trò này, nhóm Tử Ỷ có nguồn cung gái mại dâm ổn định và gần như không mất vốn, giúp tiệm thẩm mỹ phát triển nhanh chóng với quảng cáo "giá rẻ, dịch vụ tốt". Thời đó, cơ sở mại dâm núp bóng thẩm mỹ viện của Tử Ỷ nổi tiếng ở Trùng Khánh vì chỉ cần 80 nhân dân tệ cho 45 phút phục vụ.
Địa ngục trần gian
Những người mới bị lừa vào bẫy tuyển dụng sẽ bị nhốt trong một căn phòng đơn sơ và ẩm ướt, bị dạy dỗ bằng đòn roi. Nhóm Tử Ỷ yêu cầu mỗi cô gái phải phục vụ 10 khách trở lên mỗi ngày. Nếu không hoàn thành, họ sẽ phải chịu các hình phạt về thể xác... Sau khi công việc kinh doanh phát triển, vì có quá nhiều "nhân viên", Tử Ỷ gọi anh em trong gia đình đến giúp trông chừng, đồng thời thuê lưu manh làm bảo vệ.
Các "nhân viên" còn phải trải qua "đào tạo nghiệp vụ" cho đến khi vượt qua sát hạch. Nhóm Tử Ỷ tổ chức các cuộc diễn tập chạy trốn khi có báo động, phải mặc quần áo trong vòng 25 giây và thoát ra theo lộ trình đã định trước... Cô ta còn sắp xếp "diễn viên" đóng giả cảnh sát truy quét mại dâm. Những cô gái không kịp trốn sẽ bị cảnh sát dỏm "thẩm vấn", nếu thú nhận bán dâm hay tiết lộ tên bà chủ, quản lý sẽ bị nhốt vào phòng tối để trừng phạt.
Theo thời gian, do bị tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác, một số người bắt đầu mắc chứng rối loạn tâm thần.
Nhưng cũng có người luôn chờ cơ hội để chạy trốn, Tiểu Trân là một trong số đó. Năm 2003, nhân lúc chỉ còn một mình ở trong phòng, cô rút sợi dây thừng đã giấu kín từ lâu, buộc vào cửa sổ rồi trèo xuống. Vì suy dinh dưỡng, Trân bị trượt chân ngã từ tầng 6, hôn mê. Cô vốn định "hoặc trốn thoát hoặc chết" nhưng không ngờ lại bị liệt hai chân.
Khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, Cổ và đồng bọn đã đợi sẵn. Khi bác sĩ hỏi chuyện, Trân chỉ có thể nói rằng không may bị ngã khi đang lau cửa sổ.
Để che giấu tội ác, Cổ đưa Trân về thẩm mỹ viện, nhốt 8 năm. Trong 8 năm này, Trân thường xuyên phải chịu đói khát. Cô chỉ có thể khoét một lỗ nhỏ trên tấm ốp tường để nhìn ra thế giới bên ngoài.
'Đế chế mại dâm' sụp đổ
Trong 15 năm hoạt động, từ thẩm mỹ viện Nguyệt Hinh ban đầu, nhóm Tử Ỷ mở 8 cơ sở mại dâm trá hình khác dưới vỏ bọc nhà nghỉ, quán trà. Họ giam cầm hơn 2.000 người ép làm gái mại dâm, có 19 cơ sở giam giữ bí mật và kiếm hơn 100 triệu nhân dân tệ phi pháp.
Bên trong các quán trà mang tên đầy chất thơ như Hạo Ý Trai, Khuyết Viên Hiên, Tử Ninh Châu lại tồn tại những "giao dịch bẩn". Đặc biệt, quán trà Lượng Điểm được mở năm 1998, nằm ngay đối diện đồn cảnh sát quận Du Trung.
Lượng Điểm mở cửa lúc 14h hàng ngày, thời điểm đông khách nhất là sau 20h và kéo dài đến sáng sớm hôm sau. Có tối, khách phải xếp hàng lấy số, lượng người lên tới hơn 100. Trong lúc chờ đợi, khách có thể chơi bóng bàn ở sảnh hoặc uống trà.
"Ô dù" sau lưng Lượng Điểm là Trần Đào, Đội phó Trị an của Cục Công an thành phố Trùng Khánh. Đào bảo kê cho toàn bộ cơ sở kinh doanh của Tử Ỷ được miễn kiểm tra về an ninh trật tự. Đổi lại, ông ta nhận 19.000 nhân dân tệ tiền hối lộ từ tháng 2/2005 đến tháng 9/2008 và hơn 10 lần phục vụ miễn phí từ Lượng Điểm. Không chỉ tìm gái mại dâm cho mình, Đào còn nhờ Tử Ỷ cung cấp gái mại dâm cho Hoàng Đại Cường, đội phó cảnh sát hình sự.
Nhờ quan hệ với các quan chức cảnh sát, ngày 7/5/2002, Lượng Điểm xảy ra vụ nổ súng khiến ba người trọng thương và một người bị thương nhẹ, do tranh chấp giữa khách làng chơi với gái mại dâm và bảo vệ, nhưng không hề bị lật tẩy trong quá trình điều tra. Chỉ huy tổ chuyên án khi đó là Văn Cường, Cục trưởng Tư pháp thành phố Trùng Khánh.
Năm 2008, trong chiến dịch diệt trừ thế lực xã hội đen toàn quốc, Văn Cường cùng nhiều quan chức Trùng Khánh "ngã ngựa". Trần Đào cảnh báo Tử Ỷ rằng cấp trên đang điều tra rất gắt, có rất nhiều người tố cáo Lượng Điểm, yêu cầu cô ta phải kiềm chế lại, kín đáo hơn.
Ngày 7/8/2009, Văn Cường bị tạm giữ. 23h hôm đó, Lượng Điểm - quán trà lớn nhất và nổi tiếng nhất của Tử Ỷ - bị hơn 200 cảnh sát đột kích, giải cứu hơn 300 phụ nữ, nhưng nhóm Tử Ỷ đã kịp trốn thoát sau khi nhận được mật báo.
Hai tháng sau, cảnh sát bắt các nghi phạm chủ chốt gồm Tử Ỷ, Cổ và Ngọc tại Thẩm Dương nhưng Ninh vẫn đang lẩn trốn.
Ngày 14/4/2010, Trần Đào bị kết án 19 năm 6 tháng tù vì tội nhận hối lộ, dung túng cho tổ chức tội phạm và đưa hối lộ, đồng thời tịch thu tài sản cá nhân trị giá 100.000 nhân dân tệ.
Ngày 11/8/2010, TAND trung cấp thành phố Trùng Khánh ra phán quyết với Tử Ỷ, bà trùm xã hội đen của Lượng Điểm, và hơn 30 kẻ khác.
Tử Ỷ và Cổ bị kết án tử hình vì tội tổ chức và cầm đầu băng đảng tội phạm, hối lộ, cưỡng ép mại dâm... Ngọc bị kết án tử hình nhưng được hoãn thi hành án hai năm.
Anh trai thứ hai của Tử Ỷ bị kết án tù chung thân, em gái út bị phạt tù. Trong hơn 20 nhân viên chủ chốt khác, một người bị phạt tù chung thân, những người còn lại nhận án tù có thời hạn.
Còn Ninh đã lập tức ngồi máy bay trốn ra nước ngoài ngay trong đêm Lượng Điểm bị đột kích. Cuối tháng 3/2011, sau gần 600 ngày điều tra xuyên quốc gia, cảnh sát Trung Quốc đã truy ra nơi ẩn náu của Ninh ở Manila, Philippines. Họ hợp tác với cảnh sát địa phương để bắt Ninh, dẫn độ về Trung Quốc.
Sau khi xét xử, Ninh bị kết án tù chung thân. Như vậy, trong năm anh em Tử Ỷ, hai người bị kết án tử hình, hai người nhận án chung thân và một người bị phạt tù.
Ngày 7/12/2011, Vương Tử Ỷ và Đào Minh Cổ bị xử tử bằng cách tiêm thuốc độc.
Tuệ Anh (Theo Toutiao, 163)