Trụ sở Fluminense khánh thành năm 1920, tọa lạc ở khu phố thượng lưu Laranjeiras, được công nhận là di sản văn hóa của Rio de Janeiro từ 1988. Đó là tòa nhà có mặt tiền mang phong cách Louis XVI, nội thất xa hoa kết hợp giữa phong cách kiến trúc art nouveau và art deco, những tấm đá cẩm thạch khắc tên các VĐV xuất sắc, cùng các bức tượng đặt giữa những hàng cây được tỉa tót cẩn thận. Tất cả đều phản ánh nguồn gốc quý tộc của đại diện Nam Mỹ duy nhất còn trụ lại FIFA Club World Cup 2025.
Fluminense ra đời năm 1902 với 20 thành viên sáng lập, trong đó có Chủ tịch đầu tiên Oscar Cox, người có cha là người Anh. Giai đoạn lịch sử đó được gọi là "Belle Époque" - 'Thời kỳ tươi đẹp' ở châu Âu, trước khi nổ ra Đệ nhất Thế chiến - của riêng Rio de Janeiro, nhưng cũng đánh dấu sự xuất hiện khu ổ chuột đầu tiên tại Morro da Providencia của bang này. Rio bấy giờ hiện đại, quốc tế, với các môn thể thao Anh quốc như cricket, chèo thuyền được du nhập và bóng đá chỉ dành cho một số ít người.
SVĐ cũ của Fluminense mang tên Laranjeiras, từng được xây dựng trên mảnh đất do gia tộc Guinle nhượng lại. Gia tộc này xây dựng những cung điện ở Rio với sự tinh tế và xa hoa. Thiệp mời xem các trận đấu được viết bằng tiếng Anh. Sau 90 phút, người ta còn hô vang những câu chúc tụng Hoàng gia Anh. Thời kỳ đầu, đội hình Fluminense thậm chí không có một cầu thủ da đen nào.
Đến ngày 13/5/1914, Fluminense chứng kiến một trong những giai thoại đặc biệt nhất của bóng đá Brazil. Họ đối đầu với America trong một trận đấu mà những cầu thủ da đen thời đó vẫn chưa được nhìn nhận đúng mực. Carlos Alberto Fonseca Neto, một tiền vệ da màu của, đã rắc bột gạo lên mặt để che giấu màu da của ông trong một tập thể toàn những cầu thủ da trắng. Câu chuyện về Carlos Alberto sau này được tái hiện trong bộ phim truyền hình "Lado a lado" của Globo năm 2014. Trong đó, ông được gọi là "Chico".
Chuyện kể rằng những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt Carlos Alberto đã làm lộ mánh khóe, khiến các CĐV của America bắt đầu hô vang: "Bột gạo! Bột gạo!". Quyết tâm làm sáng tỏ lịch sử, Fluminense phát hiện rằng Carlos Alberto thực ra đã bắt đầu dùng bột gạo để làm trắng da từ khi còn chơi cho America. Các CĐV Amarica, vì cay cú trước việc Carlos Alberto chuyển sang khoác áo Fluminense, đã hô vang những câu hát này để làm ông khó chịu và gán cho đội bóng mới của ông cái mác phân biệt chủng tộc, phần vì dựa vào chính lịch sử ra đời CLB. Câu hát này sau đó trở nên phổ biến trong số các CĐV của ba CLB lớn khác tại Rio: Botafogo, Vasco da Gama và Flamengo.
Để chống lại định kiến về phân biệt chủng tộc, các CĐV Fluminense nhiều năm qua đã biến bột gạo thành biểu tượng, rắc nó để chào đón mỗi khi đội bóng ra sân. Ngay cả những CĐV da màu của Fluminense cũng tham gia vào nghi thức này. Họ gọi đó là "văn hóa bóng đá", dù một số ý kiến cho rằng đó là "dấu vết của phân biệt chủng tộc".
Được xem là "nơi khai sinh" nên tuyển Brazil với trận đấu đầu tiên của Selecao diễn ra vào năm 1914, Fluminense là CLB của những huyền thoại Tele Santana, Carlos Alberto – hậu vệ xuất sắc và đội trưởng của Brazil 1970, Rivelino, Dirceu, Pintinho, Marcelo, và cả Ronaldinho lẫn Romario trong giai đoạn cuối sự nghiệp.
Trong số nhân vật nổi bật của Fluminense còn có HLV đương nhiệm, Renato Gau cho. Nhà cầm quân 62 tuổi này là một nhân vật lập dị và gây tranh cãi từ quá khứ cầu thủ vốn không liên quan đến đội.
Thời còn thi đấu, Renato từng khoác áo AS Roma một giai đoạn ngắn, từ 1988, được kỳ vọng sẽ thay thế Zbigniew Boniek, thần tượng của các fan Roma ngày đó. Buổi ra mắt của ông đậm chất điện ảnh: đáp xuống từ trực thăng, trên người mặc quần jean với áo đấu Roma và đeo kính mát. Cuối cùng, đó là phim kinh dị: Renato chỉ ra sân đúng 23 trận, ghi 5 bàn và quyết định trở về đội bóng cũ Flamengo.
Renato từng khiến Pele "cứng họng" khi cả hai cùng xem lại những bàn thắng của huyền thoại này trên truyền hình. "1.000 bàn thắng," Pele nói, và Renato đáp lại: "Cứ mỗi bàn thắng của ông, tôi có một người phụ nữ". Sau này, ông còn "bồi" thêm: "Pele dừng ở con số 1.000, nhưng tôi thì không". Ở Brazil, từng giai thoại rằng Renato khoe đã có tới 5.000 người tình.
Thói quen yêu thích cuộc sống về đêm cũng khiến Renato bị loại khỏi đội tuyển Brazil dự World Cup 1986. HLV Tele Santana đã trừng phạt Renato sau khi ông cùng đồng đội Leandro tổ chức một bữa tiệc ngoài khách sạn tập trung. Ban đầu, chỉ Renato bị đuổi khỏi đội, nhưng Leandro đã đứng lên: "Nếu Leandro không đi World Cup, tôi cũng không đi". Zico và Socrates đã cố thuyết phục Leandro ở lại, nhưng ông không phản bội người bạn.
Trong vai trò HLV, Renato là một "nghệ sĩ" của bóng đá Brazil, từng gây sốt với một buổi họp báo nhiều năm về trước lúc còn dẫn dắt Gremio, khi so sánh nghệ thuật quyến rũ với việc kiểm soát bóng. Ông kể rằng một anh chàng đã dành cả đêm để ăn tối, uống rượu, khiêu vũ và trò chuyện với một cô gái, "tiêu tốn một lượng nước bọt khổng lồ". Nhưng một người bạn của ông chỉ mất 15 phút để chinh phục cô ấy và đưa cô đến khách sạn.
"Kiểm soát bóng nhiều cũng giống như việc một anh chàng đến đón một cô gái đi ăn tối lúc 21h, họ cùng tới hộp đêm lúc 23h30, ngồi đó tốn nước bọt cho tới 5h sáng hôm sau. Trong khi một anh chàng khác chỉ cần 15 phút nói chuyện với cô gái ấy là cả hai cùng vào khách sạn. Các anh hiểu bài học chưa? Kiểm soát bóng là tiêu tốn nước bọt. 7 hay 8 tiếng đồng hồ... còn bạn tôi chỉ mất 15 phút để thắng cuộc chơi", Renato từng khiến giới truyền thông Brazil ngỡ ngàng với phát ngôn này.
Tại FIFA Club World Cup 2025, trong trận đấu với Inter ở vòng 1/8, Renato gây chú ý khi ném quả bóng ra xa để ngăn Henrikh Mkhitaryan ném biên nhanh. Hành động này dẫn đến một cuộc tranh cãi với đội trưởng Inter, Lautaro Martinez, và sau đó là một vụ lộn xộn giữa các cầu thủ hai đội. Kết quả, Renato bị trọng tài phạt thẻ vàng vì hành vi không đúng mực.
Trước trận tứ kết gặp Al-Hilal, Renato tự nhận đội bóng của ông là "vịt con xấu xí" khi so sánh với bảy đội còn lại tại giải bấy giờ về ngân sách tài chính. Nhưng hết lần này đến lần khác, vị HLV 62 tuổi đều nhấn mạnh: "Bóng đá được quyết định trên sân cỏ". Và ông đã đúng, bất kỳ khoảng cách nào về tài chính cũng không được cho thấy ở Florida.
"Người hâm mộ Fluminense sẽ rất tự hào vì những gì chúng tôi đã làm được tại FIFA Club World Cup lần này", Renato nói sau trận tứ kết. "Hãy mặc áo đội bóng, ra bãi biển, xuống phố, vào trung tâm thương mại. Đội bóng này đang làm nên những kỳ tích. Chúng tôi là chú vịt xấu xí về mặt tài chính, nhưng trên sân cỏ, đó là 11 đấu 11. Đối thủ muốn chiến thắng, nhưng chúng tôi còn khao khát hơn. Chúng tôi sẽ bay đến New York để chơi trận bán kết, và đó là phần thưởng xứng đáng".
Fluminense đến với FIFA Club World Cup mà không được kỳ vọng nhiều. Họ giành vé dự giải với tư cách nhà vô địch Copa Libertadores 2023 – cũng là chức vô địch Nam Mỹ duy nhất đến nay trong lịch sử. Người chỉ đạo đội lúc ấy vẫn là Fernando Diniz – bấy giờ kiêm luôn cả HLV tuyển Brazil – và Fluminense còn được xem là hiện thân tiêu biểu nhất, đậm đặc nhất trên thế giới của dòng bóng đá "kết nối tương hỗ".
Còn hiện tại, phong cách mà Renato xây dựng ở Fluminense dựa trên cái mà ông gọi là "hỗn loạn" của lối chơi pressing tầm cao. Ít kiểm soát bóng, nhưng tập trung vào những pha dẫn bóng tốc độ.
Thống kê tại giải cho thấy Fluminense chỉ vượt qua đối thủ về tỷ lệ kiểm soát bóng trong trận thắng Ulsan Hyundai 4-2 (70%). Trong các trận khác, con số này thấp hơn nhiều: 42% trước Al-Hilal (thắng 2-1), 32% trước Inter (thắng 2-0), 32% trong trận hòa Mamelodi (0-0), và 46% trong trận ra quân hòa Dortmund (0-0). Tuy nhiên, Renato không quá bận tâm đến những con số này.
Vài năm qua, Fluminense xây dựng một dự án thể thao với mục tiêu duy nhất là chinh phục danh hiệu châu lục trong tâm thế "bây giờ hoặc không bao giờ". Họ thành công, nhưng khó khăn nhanh chóng ập đến. Mùa trước, Fluminense chỉ thoát khỏi suất xuống hạng Brasileirao ở vòng cuối, dù đội vẫn tận dụng tốt lò đào tạo trẻ xuất sắc để tiết kiệm chi phí mua sắm và bán cầu thủ. Sau 11 vòng đấu mùa này, họ hiện đứng thứ sáu ở giải VĐQG Brazil.
Đội hình vô địch Libertadores năm đó của Fluminense và hiện tại vẫn "sặc mùi" già. Thay cho thủ lĩnh Felipe Melo giải nghệ ở tuổi 41 là một cầu thủ 41 tuổi khác, Thiago Silva. Thủ môn Fabio vẫn đứng trước khung gỗ ở tuổi 44. Hậu vệ trái Marcelo khi ấy 35 và đã rời đi, nhưng vẫn còn hậu vệ phải Xavier cũng 35, hàng công thì vẫn là German Cano tuổi 37 và trên ghế dự bị còn có nhạc trưởng Ganso tuổi 35.
Fluminense từng vào chung kết Club World Cup phiên bản cũ trước đây, nhưng bị Man City đánh bại dễ dàng. Đến Mỹ với ít kỳ vọng, giờ đây họ chỉ còn cách trận chung kết một trận đấu. Đội bóng của Renato có thể tiếp tục là cửa dưới ở bán kết, nhưng đây vẫn đang là một mùa hè ngọt ngào. Thành tích có được giúp Fluminense mang về 60,8 triệu USD tiền thưởng, tương đương 81,7% tổng doanh thu của họ năm ngoái.
Hoàng Thông tổng hợp