Càng nghe và xem Hà Anh Tuấn hát, tôi càng thấy sợ...

"Càng ngày nghe và xem Hà Anh Tuấn hát, tôi càng cảm thấy sợ. Giọng hát có cao hơn, có dày hơn, khỏe hơn nhưng nghe chỉ thấy cố hát cho to, cố hạ vị trí xuống cho dày".


*Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả


Hà Anh Tuấn trong liveshow hôm 9/3 tại TPHCM. Ảnh: Tư liệu

Tôi từng rất thích Hà Anh Tuấn, không phải vì anh hát hay mà vì cách hát thông minh, cách chọn những bài hát có chiều sâu về tư tưởng cũng như âm nhạc. Hà Anh Tuấn của những Để dành, Giấc mơ lạ, Ngày hát đôi, Buổi sáng ở Ciao cafe... vẫn là một thời tuổi trẻ của tôi và của rất nhiều bạn bè cùng trang lứa.


Nhưng càng ngày nghe và xem Hà Anh Tuấn hát, tôi càng cảm thấy sợ. Giọng hát có cao, dày và khỏe hơn nhưng nghe chỉ thấy cố hát cho to, cố hạ vị trí xuống cho dày. Sân khấu lớn, ban nhạc, dàn nhạc 'khủng' nhưng tất cả những điều đó càng làm tôi cảm thấy kỳ cục.


Không biết lúc hát, Hà Anh Tuấn có thật sự tận hưởng được niềm vui, niềm hạnh phúc đơn thuần của một nghệ sĩ với tác phẩm hay không nhưng nhìn mặt anh hát, tôi thấy sợ. Nhìn chỉ thấy giống như đang cố thể hiện sự hoành tráng, sự sang trọng...


Trên quan điểm một người làm phối khí và sản xuất và cũng chơi nhạc một thời gian, trường hợp của Hà Anh Tuấn làm tôi quan ngại sâu sắc. Giữa một thời đại mà mặt bằng dân trí thưởng thức nghệ thuật còn vô cùng khập khiễng, thật không dễ để thoát ra khỏi sự choáng ngợp ban đầu của một sân khấu khổng lồ, một lượng khán giả đáng mơ ước, một ban nhạc hàng đầu, một dàn hợp xướng - dàn dây hùng hậu. Nhưng tất cả chỉ làm tôi thấy kệch cỡm vì tất cả đều rất tuyệt vời trừ bản thân nhân vật trung tâm cùng cách Hà Anh Tuấn thể hiện âm nhạc.


Có thật sự là Thiên đường gọi tên - Yêu em - Cơn mưa tình yêu, những bài hát đôi tuyệt vời nhất của cả một thế hệ phải thể hiện như thế? Không có Phương Linh đã là dở nhưng từ bao giờ những bản tình ca lại phải cố gắng khoác vào cái lớp áo "hổ báo" như thế?


Xin lỗi Hà Anh Tuấn, tình ca nghe không còn tình tí nào nữa. Hợp xướng trăm người không thay được giọng Phương Linh, ban nhạc và dàn dây đỉnh cao không làm tôi rưng rưng như ngày xưa anh Vĩnh Tâm đánh Để dành... và việc anh hát bè nam (là bè phụ) thay vì bè chính trong điệp khúc Yêu em...


Viết ra những dòng này thật sự tôi vẫn rất khâm phục Hà Anh Tuấn như một doanh nhân. Và tôi cũng thật sự cảm thấy buồn cho nền âm nhạc nước nhà khi chủ nghĩa hình thức lên ngôi, người người đi xem nhạc vì nó tử tế sang trọng hoành tráng và được ru ngủ bằng những câu chuyện êm tai, để rồi được nhận lại thứ âm nhạc nhàn nhạt mà khán giả cứ ngỡ là sâu sắc.


Họ không biết rằng ngoài kia còn biết bao nhiêu nghệ sĩ chân chính vẫn đau đáu với từng nốt nhạc từng lời ca nhưng họ không phải là doanh nhân thành đạt để đắp lên tác phẩm của họ ngần ý phông bạt.


Tiết mục "Một mình một sớm ban mai":









Cang nghe va xem Ha Anh Tuan hat, toi cang thay so...


"Cang ngay nghe va xem Ha Anh Tuan hat, toi cang cam thay so. Giong hat co cao hon, co day hon, khoe hon nhung nghe chi thay co hat cho to, co ha vi tri xuong cho day".

Càng nghe và xem Hà Anh Tuấn hát, tôi càng thấy sợ...

"Càng ngày nghe và xem Hà Anh Tuấn hát, tôi càng cảm thấy sợ. Giọng hát có cao hơn, có dày hơn, khỏe hơn nhưng nghe chỉ thấy cố hát cho to, cố hạ vị trí xuống cho dày".
Giới thiệu cho bạn bè
  • gplus
  • pinterest

Các bài liên quan

Bình luận

Đăng bình luận

Đánh giá